Chúng tôi yêu âm nhạc. Chúng tôi mê điện ảnh. Chúng tôi treo tranh khắp tường trắng theo đường cong của những con sóng. Chúng tôi cười. Chúng tôi ưu sầu. Chúng tôi để trái tim mình vỡ vụn rồi từ từ chắp vá bằng các sợi chỉ mỏng của khói và mơ tưởng. Chúng tôi xem văn phòng là sợi dây treo giữa không trung, bầu trời lúc chạng vạng là thước đo thời gian.
Một ngày trôi qua mà cảm tưởng mình đã sống cả một tháng. Để rồi chẳng ai rõ mình đang sống quá nhanh hay quá chậm, đã kịp chạm vào nhịp tim bồi hồi của những thân cây hay chưa? Ánh nắng rực rỡ qua khung cửa sổ, bụi soi mình lửng lơ giữa không trung. Vũ điệu của tự nhiên lóa mắt người, 23% không thích cái gay gắt của ánh sáng ban trưa.
Chúng tôi hay đùa rằng, Chieu mê màu xanh - thứ màu xanh đậm đặc blue. Hồ như bên dưới chẳng dưới chẳng có gì ngoài màu xanh, dù có cố gắng đào sâu đến đâu thì cũng chỉ là blue. Như một cái giếng sâu không đáy, người cứ cố tự hỏi điều gì nằm lại tận cùng mà quên mất rằng ánh trăng đêm nay đong đầy thế nào, đỏ dịu êm ra sao. Sự sống bên dưới cứ để mặc, chúng có cuộc sống của riêng mình - cũng như chúng tôi để mặc những suy tưởng về dòng xe cuống cuồng trên đại lộ danh vọng sau lớp cửa kính trong suốt.
Sự tinh giản. Sự tinh giản. Sự tinh giản. Mọi thứ ở Chieu đều hướng về mạch nguồn của sự tinh giản. Chieu tinh giản. Nhưng con người ở Chieu thì đầy mùi vị. Chúng tôi là tổng hoà của mọi giá trị của cuộc sống, nghịch ngạo và cân xứng, trào phúng và đậm đà, tiên phong và hoài vọng. Chúng tôi đặt mình ngay giữa giao lộ của tất cả những định kiến, sự dèm pha và chúng tôi vẫn ngẩng cao đầu bước tiếp.
Đôi lúc, dăm ba người vì phải lòng thanh âm chốn này mà nguyện ý dừng chân. Đôi tai cố áp sát mặt nước để nghe rõ hơn tiếng lòng khắc khoải dấy lên khát khao nở rộ giữa khoảnh khắc bốn mùa giao nhau.
Màn đêm ở thành phố tự lúc nào đã chẳng thể tối hẳn. Ánh sáng cứ phảng phất, lưu luyến mãi chẳng chịu rời đi. Phải chăng là mặt trời đã tìm thấy cơ hội để ngắm mình trong tấm gương trong vắt của trăng sao? Bên dưới sắc đỏ của chiếc đèn ngay góc phòng, đon đả đưa mắt ngắm nhìn sắc xanh của bầu trời. Không một gợn mây. Chỉ có một màn xanh bao phủ. Nói lời tạm biệt các vì sao, sự tồn tại của mi đã bị phủ nhận bởi cái gọi là sự phát triển của nhân loại. Bản hòa tấu của tĩnh lặng lúc nhanh lúc chậm, lúc lên cao lúc xuống thấp gợi lên nơi tâm khảm một nỗi nhức nhối, nghẹn ngào nơi cổ họng.
Mà suy cho cùng, thứ duy nhất kinh động lòng người chỉ có mỗi một chữ “yêu”.
Những buổi tối muộn ở văn phòng, chúng tôi thấy mình trôi lửng lơ trên mặt biển và tự vẽ nên hình dáng cho riêng bản thân. Chúng tôi nhìn thấy sự dị đồng hiện hữu một cách hài hòa giữa tổng thể. Sự đối lập được bao bọc trong sự tương đồng. Sự tương đồng được nhấn nhá bằng sự đối lập. Bình yên trở nên vô giá nhờ phép pha màu xen kẽ, gợi nhắc sự song hành của ưu tư trong cùng một khoảnh khắc.
Cảm giác ngột ngạt, khó thở đặt cạnh luồng không khí mát lành, vừa phản chiếu vừa tương trợ. Mọi sự tương phản nơi đây phân định nhau bằng đường ranh giới mỏng manh, mờ nhạt của thời gian. Như thể, ngay chính giữa thời khắc chuyển mình của ánh sáng, chúng tôi vỡ thành hàng triệu phân tử nhạt nhoà nhưng thấm đẫm trong tất cả. Chúng tôi tồn tại ở một chiều không gian khác, nơi vẻ hào nhoáng và nỗi buồn cô quạnh thuộc về bản chất của mỗi một sự vật. Hóa ra, chúng tôi là một thành phố mang vẻ đẹp bất toàn được vẽ bởi giác quan, tri thức, trải nghiệm và trí tưởng tượng.
Comments